QUẬN MỘT VÀ LAN HỒ ĐIỆP

Trong làn mưa rào nhè nhẹ của Sài Gòn, hình ảnh một cô gái mặc đồng phục học sinh dần hiện ra. Cô có mái tóc ngắn ngang vai, cặp mắt kính nô-bi-ta, trên tay đang ôm chậu hoa lan tím cũng nghiên vì cú ngã vừa rồi.

Lan hồ điệp, nhắc tới tên loài hoa này tôi không khỏi xao xuyến. Đã gần 10 năm trôi qua nhưng những kí ức về hoa và về em vừa không hề phai nhòa trong tâm trí tôi.

Hồi 1: QUẬN 1 VÀ CÔ GÁI LAN HỒ ĐIỆP

-         Gần 20/10 rồi, nam lớp ta mau lên kế hoạch "phục kích" các bạn nữ đi chứ, không chúng nó lại bảo sư phạm toàn gay bây giờ. - Thằng H, lớp trưởng lớp tôi, hô hào.

-         Tặng gì giờ, năm ngoài tụi mình tặng nguyên cả gói "băng vs" mà chúng nó chửi té tát, thôi dẹp đi, ai mún thì làm riêng đi.- một thanh niên A chán nản đáp lời.

-         Theo tao thì năm nay mình tặng cái gì "nóng, nóng" xíu đi.- Thanh niên B góp ý.

-         "nóng" hả, năm ngoài chưa đủ hay sao, hay năm nay tính tặng "ba con sâu" à- Thanh niên C hóng hớt trả lời.

Cả lũ cười ầm lên, lũ con trai lớp tôi thế đấy, sư phạm mà toàn thánh với thần không à. Nhưng được cái đứa nào cũng vui vẻ nhiệt tình. Sau một cuộc họp dài 4 tiếng đồng hồ, chúng nó đã đưa ra kết luận năm nay sẽ tặng hoa và tôi được giao cho cái nhiệm vụ cao cả đi kiếm chỗ bán hoa đẹp (vì nhà tôi là cửa hàng bán hoa nên chúng nó tin tưởng vào cái mắt nhìn "hàng" của tôi".).

Chiều hôm đó tôi lang thang các chợ hoa xung quanh trường, nhưng vẫn không lựa được chỗ nào vừa ý cho lắm, chỗ mắc quá, chỗ thì không đẹp, chán nản tôi đi về.

Tôi ở nhờ nhà người thân ở quận 1, lúc đấy xe bus chưa nhiều tuyến cho lắm và cũng ít tuyến đường để đi, nên việc đi bộ về nhà hoài là bình thường. Một cơn mưa rào nhẹ phủ xuống con đường tôi đi. Sài Gòn là thế, những cơn mưa rào luôn chầu chực lúc bạn sơ hở đề làm ướt bạn rồi thôi. Tôi không bận tâm về cơn mưa lắm nên cứ đi típ.

BỊCH.

Một thứ gì đó từ sau đâm tới tôi, tôi nằm luôn xuống nền đất, nếu bạn đã từng bị heo đè thì đó cũng chính là cảm giác của tôi lúc này. Tôi hì hục ngồi dậy nhìn xem thử con heo nào cả gan đè mình. Trong làn mưa rào nhè nhẹ của Sài Gòn, hình ảnh một cô gái mặc đồng phục học sinh dần hiện ra. Cô có mái tóc ngắn ngang vai, cặp mắt kính nô-bi-ta, trên tay đang ôm chậu hoa lan màu tím hơi nghiêng vì cú ngã vừa rồi. Cô lúng túng không biết nói gì thì tôi quay mặt đi, để cô bơ vơ lại giữa cơn mưa đó. Không phải tôi lạnh lùng gì, chỉ là tôi nghĩ cô bé không cố ý, và cô cũng đã trả giá bằng chậu lan kia rồi thôi.

Hồi 2: LAN HỒ ĐIỆP CHO NGÀY LỄ.

Ngày hôm sau đến trường, lũ bạn bu hỏi tôi đã lựa được chỗ nào mua hoa chưa. Tôi phân vân rồi bảo.

-         Tặng lan hồ điệp đi.

-         Whatttttt! Mày đại gia hả? nghĩ sao tặng lan.-thanh niên A quát vào mặt tôi.

-         Nó nói đúng á, đào tiền đâu ra mà mua. –thanh niên B hùa theo.

Tôi không nói nhiều nữa, tôi bảo mấy hoa kia không đẹp rồi để lại cho chúng nó quyết định. Chiều hôm đó tôi về sớm, thay vì về nhà tôi lại đừng ngay chỗ "bị heo đè", tôi lại múôn gặp lại cơn mưa rào, muốn gặp lại cô bé ngày hôm qua. Và như người ta vẫn nói "đời chẳng như mơ", tới giờ tô dạy kèm nên tôi đi về.

Những ngày sau cũng vậy, mỗi lần đi ngang qua chỗ "heo đè" đó, tôi lại khựng lại một chút, như chờ đợi một thứ gì đó sẽ hiện ra, và như thường lệ tôi lại thất vọng đi về.

Sau một hồi cãi lộn chí chóe trên lớp, lũ con trai đã đồng ý theo ý tôi, nhưng thay vì mỗi đứa con gái một cành thì chỉ tặng một bông, rồi đính thêm cái nơ đi kèm cho xinh, còn đứa nào muốn nhân cơ hội tỏ tình thì tự chi tiền túi ra mà làm.

Theo lời lũ bạn, tôi phụ trách đi mua hoa và chỉ tiêu là kiếm cành càng nhiều bông càng tốt. Lê bước trên đường Quận 1, tôi tấp vào một cửa hàng hoa lan trong vô thức.

-         Kính chào quý khách.- nhân viên bán hàng cất tiếng.

Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, chắc tôi sẽ ăn cho chết ngay. Cô bé tông trúng tôi hôm trước đang chào tôi, cô là nhân viên trong cửa hàng hoa lan tôi vừa vào. Hai đứa nhìn nhau một lúc thì một nhân viên khác ra mời tôi vào xem hoa. Sau khi lựa xong hoa cho lớp tôi, tôi bị chú ý bởi chậu hoa lan hồ điệp màu tím ở gần cửa ra vào. Chậu đã đổi nhưng không thể nào lộn được, đó chính là chậu hoa mà cô bé đã cầm hôm mưa đó. Tôi chỉ vào chậu hoa và hỏi mua. Chị nhân viên từ chối, bảo cái đó không bán, nhưng cô bé lại chạy tới và bảo tôi cứ lấy đi. Thanh toán xong xuôi tôi ôm chậu lan hồ điệp đó về.

Hồi 3: CHÀNG TRAI LAN HỒ ĐIỆP

Từng trồng lan, nên không quá khó để tôi chăm sóc cho cây. Tôi nhân giống hoa lên, và cho vào 2 chậu giống nhau. Tôi đặt tên một chậu là GiGi, chậu kia là Kun rồi viết tên lên 2 chậu. Mỗi ngày tôi đều dành 2 tiếng để nói chuyện với chậu hoa, những bông hoa màu tím, mềm mại uốn lượn như hình cánh bướm cứ rung lên mỗi khi tôi trò chuyện, tựa như muốn tâm tình cùng tôi. Tôi không biết là tôi đã yêu hoa hay yêu chủ của hoa nữa, tôi vốn nhát gan nên không dám quay lại cửa hàng lan hồ điệp đó lần nào nữa, thay vì gặp em, tôi cứ trốn trong nhà và chuyện trò cùng chậu hoa của em.

Tôi không định giữ hoài mối tính đơn phương nên đã quyết định tới gặp em, hôm đó tôi nghỉ dạy, đứng ngoài cửa hàng chờ em ra. Em xong việc khá trễ, khi em vừa bước ra cửa hàng thì tôi liền đi tới trước mặt em.

-         A, anh lan hồ điệp- cô bé reo lên khi thấy tôi.

-         Em rảnh không- tôi ầm ờ trả lời- anh muốn nói chuyện một chút.

-         Giờ luôn á hả? – cô bé ngơ ngác hỏi.

-         Nếu em bận thì …

-         Dạ, em đi được.

Tôi chở em đi dạo trên quận 1, ngang những cửa hàng, những con phố vẫn sáng chói ánh đèn. Em không nghi ngờ, cũng không hỏi gì, ngồn yên trên xe cho tôi chở. Khi tới ven bờ song, tôi dừng lại. Hai đứa lặng lẽ, không ai dám bắt đầu trước.

-         Em làm bạn gái anh được không? – tôi làm liều hỏi.

-         … - em lặng im không nói gì.

-         Anh không thôi suy nghĩ về em được, nếu có được hãy cho anh một cơ hội.

-         … - em vẫn không nói gì.

-         Vậy là không được rồi à. – tôi thất thiểu nói trong vô vọng.

-         Em xin lỗi, em có bạn trai rồi ạ. Mong anh hiểu cho.

Tôi không nói gì thêm nữa, tôi chở em về tới nhà, đưa em chậu hoa hồ điệp có tên GiGi, rồi quay mặt đi. Tới tận lúc đó, tôi vẫn không biết gì về em và em cũng vậy, tất cả những gì chúng tôi biết về nhau đó là những kí ức trên đường phố quận 1 và chậu hoa lan hồ điệp mà thôi…

Thấm thoát đã gần 10 năm trôi qua, mọi chuyện cũng đã có nhiều thay đổi, chỉ có tình cảm của tôi về em vẫn không thay đổi gì. Những cánh hoa tựa như những con bướm bay đung đưa trước gió, vẫn rất mềm mại và lung linh. Ngó ra cửa sổ bên bàn làm việc của tôi, chậu hoa tên Kun vẫn ở đó, bên cạnh nó là chậu hoa có tên GiGi. Còn vì sao 2 hai chậu hoa lại về bên nhau đó lại là một câu chuyện khác của tôi, à không, câu chuyện khác của chàng trai và cô gái lan hồ điệp chứ.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đừng ngần ngại gọi điện thoại cho chúng tôi qua tổng đài:

Hotline: 0936.652.727 - 0982.372.727 để nhận được tư vẫn tốt nhất

Bạn cũng có thể Chat trực tiếp trên web hoặc gửi vào Email: info@hoatuoi360.vn

Để nhận được sự tư vấn tốt nhất từ chúng tôi, những nghệ nhân chăm sóc hoa lâu năm.

nguồn: http://lanhodiepgiare.net/Tim-Hieu-Ve-Hoa/quan-1-va-nhung-ki-uc-ve-lan-ho-diep.html

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét